Trong sự yên tĩnh của vòng tay của hoàng hôn,
Gió nhẹ thì thầm chuyện xưa,
Của một tâm hồn trôi dạt trên biển đời giông bão,
Tìm kiếm bờ của một nếp gấp vàng xa xôi.
Nó lang thang qua thung lũng bóng tối,
Một cái bóng im lặng, với đôi mắt tìm kiếm,
Những ngôi sao lấp lánh với những lời hứa không thành lời,
Một vũ trụ dường như đang chế nhạo sự nhu mì của nó.
Giữa lòng người tấp nập, tấp nập,
Nó thấy mình là một người xa lạ, đơn độc và xa lạ,
Một khán giả trong vở kịch vui buồn,
Một nốt nhạc lạc điệu trong phạm vi rộng lớn của cuộc sống.
Tiếng cười của những người vui vẻ vang lên,
Một ngoại ngữ cho đôi tai mệt mỏi của nó,
Tình yêu được chia sẻ trong những khoảnh khắc dịu dàng, thoáng qua,
Một kho báu nó chỉ có thể đứng nhìn từ xa và rơi nước mắt.
Nó suy nghĩ về mục đích, về lý do,
Của cuộc sống phù du nhảy múa bên cạnh nó,
Những giấc mơ tan dần như sương mai nhẹ nhàng,
Những hy vọng bay cao, chỉ để bị từ chối.
Trong sự im lặng của màn đêm đen tối,
Nó thắc mắc, nghi ngờ và sợ rằng mình sẽ lạc lối,
Nỗi buồn muôn thuở của tâm hồn lang thang,
Trong mê cung của sự tồn tại, từng bị quăng quật.
Nhưng trong im lặng, một giọng nói thật nhẹ nhàng và trầm lắng,
Nói về một cuộc hành trình, một con đường để tìm kiếm,
Của một mục đích trong sự hỗn loạn, một ánh sáng để hiển thị,
Một ý nghĩa trong nỗi buồn, bị bỏ lại phía sau.
Vì vậy, linh hồn tiếp tục, qua các thời đại rộng lớn,
Một người hành hương trong cõi chưa biết,
Trong nỗi buồn vĩnh cửu của cuộc tìm kiếm vô tận,
Tìm niềm an ủi trong niềm hy vọng không bao giờ được thể hiện.
Vì trong nỗi buồn ẩn chứa một vẻ đẹp hiếm có,
Một sức mạnh được rèn giũa trong ngọn lửa tuyệt vọng,
Linh hồn lang thang, trong cuộc tìm kiếm vĩnh cửu,
Tìm thấy mục đích trong nỗi buồn mà nó dám chia sẻ.